Phút tiễn đưa Bích Sen |
|
Anh đi rồi con phố bỗng buồn tênh
Mây ủ rũ chẳng bồng bềnh đùa giỡn
Em cứ nghĩ tình yêu ta sẽ lớn
Nhưng chưa gì tim đã gợn vết đau.
Ngày anh đi cỏ úa bởi nỗi sầu
Sương đọng lại thành giọt Ngâu ẩm ướt
Quẩn quanh mãi trong trò chơi đuổi rượt
Em mệt nhoài nhìn duyên lướt vụt qua.
Em tiễn anh trong một buổi chiều tà
Nắng mỏng manh bóng người qua thưa thớt
Chẳng son phấn để môi hồng phai nhợt
Anh đi rồi ai chia sớt buồn vui.
Phải làm sao để tim nhỏ ngủ vùi
Chẳng thổn thức kỷ niệm lui về viếng
Dù em có vạn ngàn lời ngụy biện
Thì vẫn đau hồn chết điếng rã rời.
Anh đi rồi Trầu chẳng thể đầy cơi
Câu ước hẹn chỉ là lời giả dối
Dù em biết những cái gì đến vội
Sẽ tàn mau nhưng vẫn rối tơ lòng
![]() |