Miền nhớ không tên
 

Con phố vắng em lê từng bước chậm
Sợ gót hài dẫm nát ký ức xưa
Người phương đó cuộc sống ổn hay chưa
Có lần nào về ngang con phố nhỏ.

Chút suy tư chòng chành theo làn gió
Gửi yêu thương về miền nhớ không tên
Lâu lắm rồi có lẽ anh đã quên
Bao kỷ niệm rêu phong mờ phủ kín.

Người đã quên mà em còn bịn rịn
Níu yêu thương giữ mãi ở trong tim
Từng bước chân hoang hoải cứ đi tìm
Một tình yêu giờ đã là ký ức.

Vậy mà sao tim vẫn còn đau nhức
Khi tình cờ ngang miền nhớ không tên
Đã bao lần lòng bảo hãy cố quên
Người xa rồi đang ấm êm hạnh phúc.

Ngang miền nhớ chợt thương về ký ức
Nhớ người xưa lòng quặn thắt tim đau
Anh phương đó cảm xúc co dâng trào
Khi tình cờ thoáng qua nơi miên nhớ

Dẫu biết rằng tình xưa giờ vụn vỡ
Cũng chạnh lòng ngang lối cũ rêu phong.