Cố nhân ơi, anh hiểu cho lòng
 

Có một người dù ở chốn xa xôi
Thầm lặng dõi đếm từng mùa thương nhớ
Dù nẻo ấy người đã tròn duyên nợ
Sao dạ hoài mãi vương vấn không thôi.

Dẫu tình kia lịm tắt từ lâu rồi
Nhưng kỷ niệm chẳng phai phôi dĩ vãng
Trái tim vỡ hằn vết đau ngày tháng
Khi dòng đời mải miết đẩy ta xa.

Mình yêu nhau nhiều đến thế cơ mà
Sao chẳng thể cùng dìu qua giông tố
Để mộng úa trên dặm đường loang lổ
Một mình em ôm ký ức thương chờ.

Chiều từng chiều nơi quán vắng bơ vơ
Cà phê đắng nhưng tận cùng vị ngọt
Tình nồng đượm bỗng hóa thành chua xót
Nụ cười che chẳng dấu trọn nỗi buồn.

Ai bảo rằng chẳng để lệ em tuôn
Bờ vai ấy sẵn sàng che mưa bão
Nhưng thực tại chỉ còn là mộng ảo
Cố nhân ơi... Anh có hiểu cho lòng.