Trịnh Kiều Oanh
|
|
Mẹ bảo ngày
mai họ sang
nhà
Thuyền hoa , kiệu cưới rước em xa Đưa em về một phương trời lạ Xa vắng anh rồi, vắng Mẹ Cha. Nhạt nhòa ngấn lệ ,em rưng rưng Thuyền tình lạc bến, em khó thầm Tàn thu lá úa rơi đầy ngõ Lặng lẽ theo người em sang sông. Anh ạ, tình ta quá mong manh Nhặt cánh hoa rơi, tan tác lòng Cánh hoa tím vỡ, tươi màu máu Máu chảy tim em, giọt máu hồng. Anh ơi ngày xưa mình yêu nhau mà duyên không đén, bởi vì đâu? Tại anh hay tại trời cay nghiệt? Nên để tình mình thành bể dâu. Cố nén tình yêu trong ngậm ngùi Nhặt cánh Tygon buổi chiều rơi Bồng bềnh anh sống đời phiêu lãng Em bước theo chồng, tình chia phôi. Thu đã tàn dần, nắng xa xôi Tình đã bay cao mất nhau rồi Vườn cũ ngày xưa , nay lác đác Sơ xác hoang tàn, ngàn lá rơi.
|