Khi phố xá lên
đèn, hồn lặng lẽ
cùng đêm
Tôi chợt nhớ về
những người bạn
cũ
Đã một thời cùng
nhau, gần như
tiếng thở
Bạn hiền à
Đã bấy lâu rồi
mình quên nhớ về
nhau
Chắc là đã quá
lâu..
Từ khi chúng ta
vẫn chưa là
người lớn
Chưa biết lo
toan, đời chưa
bận rộn
Những nẻo đường
chưa buồn, mùa
chưa cũ phai
phôi
Đã bao lâu tôi
và bạn chưa cười
Như những kẻ dở
hơi
vì những điều
nhỏ nhặt
Như những kẻ
điên đi khắp mọi
nơi
dù trưa trời
nắng gắt
Như những kẻ dại
khờ
khóc suốt đêm
dài vì những
chuyện không đâu
Đã bao
lâu...
Chắc bạn đã chẳng như những
thuở ban đầu
Đời đổi khác, và ai rồi cũng
khác
Tuổi thanh xuân vút lên như
nốt nhạc
Rồi lặng lẽ chìm sâu vào một
bản đời trầm
Ngây ngô ngày nào chẳng đuổi
kịp tháng năm
Nụ cười quá nhẹ trong nên
gió nhòa cuốn mất
Ta học cách bon chen giữa
đường đời rất chật
Những phút nhớ nhung sao
chợt hóa dư thừa
Bạn có nghe bên ngoài, trời
trở gió về chưa?
Mùa rét đấy, nhớ choàng tầng
khăn ấm
Bàn tay cô đơn nhớ tìm bàn
tay nắm
Đừng nhớ thương thêm chi mãi
mối tình đầu
Bao lâu rồi....
Bao lâu rồi ta chưa gặp lại
nhau?
Những khúc nhạc xưa đã bạc
màu nỗi nhớ
Gọi cho tôi nghe !
...mình nói tiếp câu chuyện
còn dang dở
Để gió mùa đông thôi cô
quạnh góc thềm...
 |