Niềm khát vọng, ta ghi vào huyết
sử,
Dưới chân em, Thơ lạc mất linh
hồn.
Ta đau xót trong mỗi giờ tình
tự,
Ta khóc nhiều cả những lúc trao
hôn.
Đời tàn tạ em đừng ca hát nữa:
Hội thanh bình, cuộc sống gượng
vui thôi.
Ta muốn điên vì khóe miệng em
cười,
Ta cuồng dại bởi nghìn câu em
nói.
Nhan sắc ấy chớ nên tàn nhẫn
vội,
Tình mất rồi! oán hận đã mênh
mông.
Chớ thờ ơ! Ta nổi giận vô cùng,
Nhiều ác mộng hằng len vào giấc
ngủ.
Ta quên hết! Ta sẽ làm Bạo Chúa,
Sống nghìn năm ngự trị một lòng
em.
Cuộc ân tình ghê rợn suốt muôn
đêm
Nào ai tiếc thương gì thân mỹ
nữ!
Tay mỏi ôm sẽ dày vò nhung lụa,
Phấn hương nhàu, tan tác áo xiêm
bay.
Ta bắt em cười, nói, bắt em say,
Ta đòi lấy mảnh linh hồn bỡ ngỡ.
Ôi ! ly rượu em dâng toàn huyết
đỏ,
Ta uống cùng dòng lệ chảy đêm
xưa,
Để ưu tư, hờn giận với nghi ngờ
Về hiển hiện bóng ma kề bên gối.
Bao hoan lạc ! sau những giờ tội
lỗi,
Một mình Em sửng sốt đứng bên
giường,
Ngắm ta nằm say giấc ngủ đau
thương,
Trong run sợ bỗng thấy lòng tê
tái.
 |