Đêm rơi
ngoài kư ức
|
|
Thêm một
ngày thả nỗi nhớ đi hoang Em lang thang trên vỉa hè kư ức Nhặt nỗi buồn biết niềm đau có thật Có bao giờ ta sẽ mất nhau không? Làm sao em đo được nỗi chờ mong Mây nào biết đâu chiều dài nỗi nhớ? Một chút ǵ mong manh như sắp vỡ Hắt vào hồn tựa hơi thở buồn tênh! Nhắm mắt rồi em lại nhớ anh thêm Trong bóng đêm hơn một người mất ngủ Vẫn mùa thu đi về ngang lối cũ Nhưng lời ru đă mất chốn Thiên Đường
|