Niệm khúc về em
Christian Johann Heinrich Heine

 

Đến bây giờ, anh vẫn cứ còn mong
“khoảng trới riêng” còn mình anh lặng lẽ
nước mắt em không rơi, em cười nhiều hơn trước
còn mình anh, nơi “hẹn ước” mãi ngóng chờ…

Em hạnh phúc ngập tràn, em quên lời hứa xưa
“giông bão” xé tim anh thành trăm ngàn muôn mảnh
em nơi xa, có bao giờ em nhớ đến
nghiêng mực khô, cây bút gẫy lâu rồi…

Còn mình anh, còn mỗi mình anh thôi
cứ day dứt những gì xa xôi lắm
em nơi xa kia, em trong đầm ấm
nhớ làm gì, kỷ niệm có là chi….

Đôi khi…
chợt giật mình, rồi em cũng lại quên đi
tình tri ngộ, hay tình là sỏi đá
có là gì đâu, thơ anh nào đáng giá
cũng có gì đâu, tình anh muôn ngả cũng vì thơ….