Em đi rồi

 

Em đi rồi thành phố bỗng rộng thêm
giữa cơn mộng anh nghe đời trống vắng
ḍng sông chảy hững hờ trong nắng
chiều tha hương ngồi nhớ tóc em bay

Em đi rồi xa hút tận chân mây
sương nắng hạ rơi bên thềm cố xứ
chiều lặng lẽ có ai về phố cũ
vẫn một ḿnh t́m lại dấu chân quen

Em đi rồi em có biết không em
con đường nhỏ cũng trở thành kỷ niệm
dẫu cuộc đời có là dâu bể
anh vẫn hoài khắc một bóng riêng em..