Cô đơn
Christian Johann Heinrich Heine

 

Ta thả bước lối hoàng hôn vụt tắt
Chiều không em chiều vội vã bỏ đi
Để lại gió mơn man mùa tím ngắt
Tóc ai xanh gieo lốm đốm xuân thì

Ta gói kỹ nửa câu ca thuở ấy
Phím đàn câm lỡ nốt nhạc vui
Đồng vọng cũ chưa xa nhưng đành vậy
Nửa tình yêu chẳng thể ngọt bùi

Ta ngoảnh bước sương giăng bạc mái
Nợ thời gian đâu dễ trả vay
Tìm ghép tên em bằng mảnh lòng hoang dại
Rượu rót vơi chưa uống đã men say

Ta ngẩng mặt hứng giọt đêm trên má
Chút bụi vương đắng ngắt đầu môi
Nghe hơi thở ru mình vào hư lạ
Ngỡ thật gần tay với hóa xa xôi

Ta mải miết chân xa gót tận
Em ở đâu sao chưa gặp giữa đời
Vẫn biết có duyên thì nên phận
Tự vấn lòng duyên hai nửa đầy vơi?