Xin em đừng đi về con đường cũ
Hoa sữa ngày xưa giờ đã yên ngủ
Chỉ còn mình anh với xác lá nhói lòng
Có bao giờ em nhớ lại ngày xưa không.
Kỷ niệm cũ kết thành trăm nỗi nhớ
Giờ mình anh ngồi giữ và trăn trở
Em xa lạ rồi kỷ niệm bán được không?
Có bao giờ đứng trước biển mùa đông
Em cảm nhận sự cô đơn của cát?
Sóng vô tâm mà nắng thì quá nhạt
Dã tràng xe đến bao giờ mới lấp được biển sâu?
Biết vậy mà anh có trách em đâu…!