Câu trả lời muộn.

 

Em hay hỏi : Tại sao thế hả anh ?
Thu đẹp thế sao lá kia rụng mãi 
Rồi giật mình anh ơi có phải 
Hạnh phúc tột cùng cũng là lúc khổ đau

Một thoáng buồn khẽ lướt qua rất mau
Em biết rằng anh sẽ chê em ngốc
Lãng mạn cuộc đời sẽ chỉ là phút chốc
Đâu biết rằng anh cũng từng ngắm lá vàng rơi

Em vẫn ước sẽ cùng anh đi khắp mọi nơi
Rồi lại hỏi có được không anh nhỉ ?
Có thể nào anh cùng người tri kỷ
Không phải là em sánh bước trên đường này

Có khi nào anh quên đếm những vì sao 
Để tìm thấy ngôi sao em trong đó
Em vẫn nói , em ngôi sao bé nhỏ
Anh cứ tìm đi rồi sẽ thấy em thôi

Em hay hỏi về những điều đã qua
Sao ngày ấy anh không yêu người khác
Anh mỉm cười trái tim anh đi lạc
Em bắt cóc rồi làm sao anh dám yêu ai

Em hay hỏi về cuộc sống ngày mai
Có ngày nào anh quên con phố cũ
Quên quán vắng mỗi chiều thu nằm ngủ
Quạnh quẽ đến buồn trong góc phố cô đơn 

Em hỏi anh ngàn câu 
anh không nhớ hết……
Nhưng chẳng thể trả lời
em có biết không em …..

Rồi một chiều nào trên phố gặp lại em 
Vẫn quán vắng , vẫn ghi ta bập bùng quay quắt
Chỉ có mắt buồn nôn nao khi gặp mặt
Anh trả lời em , dù đã quá muộn màng.