Thơ anh vừa thả rong ngoài phố
Cây lá xôn xao cứ thầm thì
Em ngại nỗi gì như mắc cỡ
Ngập ngừng vương mãi bước chân đi.
Thơ buồn len lỏi qua cành lá
Nào dám lang thang ngại bước người
Tại em e ấp...xa vời quá
Thơ cũng chạnh lòng vương bước thôi.
Em quyện thơ anh vào bước chân
Những dòng sóng lượn quá mong manh
Lan ra ,lớn mãi vô cùng tận
Úng ngập nhau rồi - em với anh .
Muốn gom thơ lại không còn kịp
Chúng đã lang thang khắp phố phường
Em ướm thơ vào đôi mắt khép
Ấp yêu mộng mỵ với muôn hương .
 |