|
|
Người về giữa độ thu sang Để cho hoa nắng nhuộm vàng chiều quê Bâng khuâng nghe gió triền đê Ngập ngừng chân bước nẻo về ... xa xăm. Chiều nay người ấy ghé thăm Chốn xưa nay đã trăm năm hẹn thề Biết ai còn nhớ ngày về Để cho nơi ấy bộn bề canh thâu. Thu về người đã qua cầu Bỏ quên trên bến một câu nhói lòng Thu nay ai có còn mong ? Để về thăm lại chạnh lòng xót xa. Đành rằng chẳng trách người ta Mà sao ... lá rụng la đà vấn vương Biết là chẳng có nhớ thương Mà thu rơi mãi con đường người qua. Thu là ký ức trong ta Nơi ngày xưa ấy ... mãi là thu rơi !
|