Nỗi nhớ

 

Biết nói thế nào khi ngày mãi ngóng trông
Đêm mãi đợi một bóng hình ai đó
Chiều mãi buồn thả rong hồn theo gió
Tối thẫn thờ than thở cùng ánh trăng.

Có nỗi nhớ khiến lòng mãi trở trăn
Len nhè nhẹ vào trong từng ngõ ngách
Không làm đau cũng như không bóp chặt
Chỉ làm rung tim đập những bồi hồi.

Có nỗi nhớ dù chỉ một lần thôi
Gặp mặt nhau và cách xa nhau mãi
Mộng ngàn năm muôn đời hằng tồn tại
Một thoáng nhưng còn lại ở trong tim.

Có nỗi nhớ như làn gió dịu êm
Mơn man khẽ lùa tóc mềm vai áo
Không lạnh như gió trong mưa bão
Chỉ đủ làm ảo não người ở xa.

Có nỗi nhớ nhung thật thiết tha
Yêu dấu hỡi! sao mà thương thương quá !
Đêm trở giấc giật mình ...thật lạ
Bóng của mình ngỡ xa lạ..bóng ai.