Xin đừng
lên tiếng trách cứ em
Đừng
ôm lấy gió đổ lên thềm
Em nào có giống người
ta ấy
Vẫn ngồi thao thức nhớ từng đêm.
Trong chốn nhân gian lắm loại hoa
Mỗi loài một vẻ ngát hương xa
Đâu
màu nào giống nhau anh hỡi
Nét đẹp kiêu sa lẫn mặn mà.
Em cành mắc cở chỉ lặng thinh
Khép nép ven đê trốn ẩn mình
Thỉnh thoảng vắng người
vội ra đón
Chút hạt sương mù nắng thủy tinh.
Lẳng lặng buồn thương lệ bỗng
rơi
Nửa vòng quá khứ nỗi đau đời
Cánh hoa Trinh Nữ không hương sắc
Khóc sầu đành chịu kiếp đơn côi
.
 |