Quên

 

Một mùa nắng xa xôi
mình gặp nhau trên đồi
cỏ hồng êm mở lối
mình quen nhau lâu rồi

Người đi từ dạo đó
mình em vẫn lên đồi
tâm sự cùng hoa cỏ
càng mủi lòng đơn côi

Nhìn người thấy quen quen
từ môi mắt miệng cười
dỗi hờn hay e thẹn
em giấu mặt vừa tươi

Người về bên đồng nội
em lên khóc núi đồi
cỏ hồng che mờ lối
người quên hẳn em rồi.