( Lâm Thị Mỹ Dạ )
|
|
Như chỉ hoa
Quỳnh có Cái mầu trắng ấy thôi Mầu trắng muốt thơ ngây Chẳng lẫn vào đâu được Đời của hoa thơm ngát Con ong nào biết đâu Hoa nở trong lặng lẽ Âm thầm vào đêm sâu E ấp mà kiêu hănh Hoa nghiêng trong trăng sao Như đàn thiên nga nhỏ Sắp bay lên trời cao Chợt quên, tôi thiếp ngủ Để trôi qua phút giây Cái phút hoa Quỳnh nở Làm sao t́m lại đây Cái phút hoa Quỳnh nở Nó thế nào hở trăng? Nó thế nào hở sao? Nó thế nào hở gió? Giây phút ấy đi qua Và thời gian đến trước Làm sao xin lại được Xin lại một lần hoa Từng cánh khép lại rồi Hoa lả mềm giấc ngủ Ôi phút hoa hiến dâng Hồn tôi không kịp hái!
|