Em ra đi

 

em ra đi... an vấn người ở lại
nước mắt đong đầy tim dơi bước chân
ai cho anh lời âu yếm ân cần
em cất bước ḷng anh buồn se sắt

em ra đi, anh là người đă mất
mất lẽ đời, mất cả trái tim côi
có c̣n chăng nỗi nhung nhớ khôn nguôi
gậm nhấm măi tâm hồn tàn tạ

em ra đi.. anh biến h́nh tượng đá
đứng muôn đời mặt hướng bước chân em
đôi mắt buồn vương vấn kỷ niệm xanh
tim ấp ủ một nỗi niềm tha thiết

em ra đi.. hỏi ḷng em có biết
đời cho anh duy nhất một trái tim
nâng hai tay anh tŕu mến dâng em
tặng em rồi anh không hề đ̣i lại

em ra đi.. anh tự ḿnh vấn tội
t́nh của anh không giữ nổi bước chân em
ḷng của anh không đủ kéo em gần
tim của anh không lấp phần trống vắng

em ra đi.. con đường xưa vắng lặng
dấu chân hằn in dáng xa xôi
mưa chẳng rơi sao chợt nước ướt môi
nỗi ḷng anh... nỗi sầu thương u uất !