( Hàn Mạc Tử )
|
|
Từ gió xuân đi gió hạ về Anh thường gửi gắm mối tình quê Bên em, mỗi lúc trên đường cái Hóng mát cho lòng được thỏa thuê. Em có ngờ đâu trong những đêm Trăng ngà giải bóng, mặt hồ êm Anh đi thơ thẩn như ngây dại Hứng lấy hương nồng trong áo em. Bên khóm thùy dương em thướt tha Bên này bờ liễu anh trông qua Say mơ vướng phải mùi hương ướp Yêu cái môi hồng chẳng nói ra. Ðộ ấy xuân về em lớn lên Thấy anh em đã biết làm duyên Nhưng thời gian vẫn trôi đi mãi Yêu dấu lòng anh ôm sầu riêng.
|