Gãy cột buồm

 

Có một gia đình nọ, người vợ cả không có con nên đành lòng phải đi cưới vợ bé cho chồng mình nhưng với điều kiện là người vợ bé phải ở nhà phía sau. Ông chồng mừng như vớ được vàng. Ban đêm bà vợ cả mắc cái võng ngủ ngay cái cửa ăn thông hai nhà.

 Cô vợ bé còn trẻ cũng háo hức được ngủ với chồng mình nhưng đêm đã khuya mà chưa thấy chồng mình xuống nhà bèn nhắn gửi qua câu thơ trong đêm trường khuya khoắt:

                         Thuyền ơi có nhớ bến không
                         Bến thì luôn nhớ và mong thuyền về

Ông chồng nằm nhà trên cũng rạo rực lắm và khi nghe hai câu thơ não nuột của bà vợ bé như thế cũng muốn xuống nhà dưới ngủ với bà ta nhưng thấy bà vợ cả nằm trên võng còn thức nên  không dám xuống và ông ta đành lòng phải trả lời:

                          Bến ơi thuyền nhớ vô cùng
                          Dọc đường đồn bót ngại ngùng khó qua

 Bà vợ cả quái ác nằm trên võng nghe hai người ở hai đầu trò chuyện với nhau, mỉm cười trong bóng tối bèn trấn an hai người qua câu:

                          Bót đồn thì mặc bót đồn
                          Thuế má đóng đủ thuyền qua mặc thuyền

Ông chồng nằm trăn trở mãi sau khi nghe bà vợ cả "đòi đóng thuế " và cũng vì muốn "tìm của lạ" nên cũng đành chấp nhận "đóng thuế" bà vợ cả cho xong. Sau khi " đóng thuế " xong nhưng vì bị "tận thu" nên ông chồng phải đành lòng nhắn gửi cho người vợ mới:

                          Bến ơi thuyền cũng muốn qua
                          Thuế má đóng đủ nhưng gãy cha.... cái cột buồm

Bà vợ bé !!!!