Lòng tự hỏi

Có đôi lúc ta tự hỏi lấy mình
Đến bao giờ giấc mơ chiều chợt tỉnh
Lòng mỉm cười bảo rằng tâm chẳng định
Thì bao giờ cơn mộng mới phôi phai.

Cũng có khi em giận những đêm dài
Nên ném cả màn đêm qua cửa sổ
Hồn dại dột chạy theo cùng dạo phố
Vướng giọt sầu đem đổ giữa giường mơ.

Có bao giờ để uất nghẹn trông chờ
Lệ hờn dỗi trên hàng mi nũng nịu
Trời đổ mưa lạnh lùng vang âm điệu
Giữa canh thâu chiếc lá nhẹ xa cành.

Đã bao lần cây mất hẳn màu xanh
Vẫn nhởn nhơ vui đùa cùng ngọn gió
Bầu trời sáng màu thiên thanh còn đó
Nắng vẫn ngồi dệt lại mảnh vàng tơ .

Mười ngón tay , một trí óc bơ phờ
Sắp từng chữ gieo bài thơ không tựa
Có một chút ấm nồng duyên hương lửa
Xóa tan sầu mở lại cõi trời mơ.....