|
|
có một điều làm tôi trăn
trở bao đêm rồi nghĩ mãi chẳng ra. rồi sớm ấy tôi thấy một loài hoa người đời gọi là hoa trinh nữ. những lúc bướm về bên hoa tự sự hoa thẹn thùng khép cánh lại tương tư. tôi hỏi gió:"hoa ngủ đấy ư?" gió thì thầm rằng hoa xấu hổ. À vậy đấy thật là rõ khổ Có thế mà suy ngẫm mãi chẳng ra Mà có đâu chỉ riêng mỗi loài hoa Tất cả mọi loài khi yêu đều vậy cả Tới bây giờ tôi mới hiểu được điều khó tả Rằng tại sao.. người ta nhắm mắt... lúc hôn nhau.
|