|
|
Chiều dịu dàng, chiều nắng
pha mơ mộng Em chưa về, giăng nỗi nhớ mênh mông Anh nhặt nắng, giữa nghìn trùng khoảng trống Gọi tên em, anh lạc lõng bềnh bồng. Chiều vụng về, biết yêu đương thuở nọ Gom nắng vàng thêu dệt đủ nguyên do Muốn yêu em nhặt hoa vàng trước ngõ Điểm câu thơ, vẽ mộng ước đợi chờ. Chiều hôm nay nhớ em màu nắng đổi Lóng lánh mềm trên chiếc lá pha phôi Chiều ru anh, gió qua đường lại hỏi "Nhớ bao nhiêu mà nắng nhạt mất rồi" Chiều vời vợi, chiều của anh vời vợi Chỉ biết chờ, và biết đợi thế thôi Chiều qua rồi, chỉ còn anh vẫn đợi Ánh trăng lên ru nỗi nhớ hợt hời....
|