Chiều nắng hạ

 

Trời tháng sáu miên man về cánh phượng
Mình hẹn hò mà ngượng nghịu nhìn nhau
Gió lao xao ngả nghiêng cành phượng vĩ
Tôi mến trao em dấu kỹ thẹn thùng.

phượng hồng đ như bờ môi em đỏ
Tôi ngây ngô chỉ nói nhỏ đôi lời
Chiều nắng hạ ấm êm thời thơ dại
Cánh mây trời mềm mại mát hai vai.

Hè ba tháng ta càng thêm thương mến
Tuổi học trò như ngọn nến đêm mơ
Là bài thơ vụng về trên trang giấy
Tình đơn sơ chưa thấy nét ngọc ngà

Trời tháng sáu sân trường nghe hoang vắng
Chỉ mình tôi cùng mây trắng bềnh bồng
Cơn mưa hạ xóa đi thời tuổi trẻ
Con ve sầu quạnh quẽ khóc nỉ non

Em và hạ thôi hẹn hò tháng sáu
Nắng và tôi nương náu gốc phượng hồng
Gió lạc hướng đẩy đưa chiều mùa hạ
Chim lạc bầy nằm vạ góc trời xa

Trời tháng sáu nhớ thương mùa hoa phượng
Tôi bồi hồi nên mượn gió làm thơ
Ngồi ngẩn ngơ viết hoài không thành chữ
Nên ngậm ngùi tôi gìn giữ mộng mơ...