|
|
Biển như vầng trán rộng Thương đời triệu nếp nhăn Người c̣n trong hữu hạn Nhớ nghĩ ngoài xa xăm... Biển gầm nơi sóng cuộn Những nỗi đau âm thầm Khối t́nh chôn giữa ngực Đă hóa thành nam châm! Biển muôn đời dào dạt Mà tĩnh lặng khôn cùng Ra tới ngoài vô tận Biển chảy vào không trung...
|